Mới đây, 1 case xin tư vấn đang gây bão trên mạng xã hội, nhận được nhiều ý kiến bên lề, bài viết với tiêu đề: “Tôi mất ăn mất ngủ vì mẹ chồng bỗng nhiên cho tiền mua nhà”.
Nguyên văn câu chuyện được chia sẻ như sau:
“Tôi là bà mẹ hai con, đứa lớn 4 tuổi, đứa bé mới chập chững 1,5 tuổi. Nghe vậy, chắc nhiều người đã tưởng tượng được phần nào cuộc sống của tôi quay cuồng thế nào.
Hôm vừa rồi, mẹ chồng tôi thông báo sẽ cho vợ chồng tôi một khoản tiền để "ra riêng". Nghe có vẻ như là tin vui, người ngoài chắc sẽ bảo tôi may mắn. Nhưng thực tế, tôi lại đang rối như tơ vò.
Số tiền mẹ chồng cho không phải nhỏ nhưng cũng chẳng đủ để gọi là thoải mái. Nếu muốn sống ở nội thành Hà Nội thì chỉ có thể mua được một căn tập thể cũ, tầng cao không thang máy, mùa hè nóng như rang, mùa đông gió lùa như băng.
Còn nếu chấp nhận đi xa hơn, ra ngoại thành, với cùng số tiền đó, tôi có thể mua được một căn chung cư mới, không khí trong lành, có sân chơi cho trẻ con, thang máy đầy đủ, an ninh ổn.
Chồng tôi làm việc ở nội thành. Đi làm từ 7h sáng, tối sớm nhất là 20h30 mới về đến nhà. Nghĩa là nếu tôi chọn mua nhà ở ngoại thành, việc đưa đón con, nấu nướng, dọn dẹp, tắm rửa cho hai đứa nhỏ sẽ do một tay tôi cáng đáng hết. Tôi sẽ chỉ có một mình, không ai đỡ đần.
Điều khiến tôi buồn nhất là chồng không đưa toàn bộ thu nhập cho tôi giữ. Tôi không kiểm soát được tài chính của chồng. Tôi cũng mập mờ đoán rằng, anh có một khoản tiền nhưng nhất định không chịu bỏ ra để tính toán chuyện nhà cửa hợp lý nhất.
Nếu ra ở riêng, tôi rất có thể vừa kiệt sức về thể xác, vừa cô đơn trong hôn nhân. Nhưng nếu không dọn ra riêng thì tôi lại sống tiếp trong cảnh làm dâu, nơi mà mọi quyết định của tôi luôn cần cái gật đầu từ người khác.
Giờ tôi đứng giữa hai lựa chọn: Một là ở nội thành, sống trong căn nhà cũ, chật hẹp, bất tiện nhưng ít nhất chồng còn có thể chạy về sớm.
Hai là chọn ngoại thành, nhà mới, không khí tốt cho con nhưng bản thân tôi phải hy sinh toàn bộ sức lực, thời gian, thậm chí sự cân bằng tinh thần chỉ để giữ cho mọi thứ ổn định.
Có ai từng một mình loay hoay giữa con nhỏ, tài chính eo hẹp, người chồng "có mặt nhưng vắng bóng" và những quyết định một mình gánh trọn?“.
Liệu có phải là cái bẫy mang tên “tự do”?
Nghe thì đơn giản: mẹ chồng nói cho tiền mua nhà, chuyện tưởng như bao người mơ ước. Có tiền thì chốt nhà nhanh, đỡ vay mượn, đỡ áp lực. Mẹ chồng còn dễ thương đến mức tự nguyện đưa ra đề nghị, không cần mình mở lời. Nhưng mà khoan vội gật đầu! Vì ở đời, những thứ “cho không” thường đi kèm… một bản hợp đồng vô hình, mà đến khi ký rồi, mới phát hiện ra chữ in quá nhỏ để thấy từ đầu.
Thật ra, câu chuyện không nằm ở “có nên nhận hay không”, mà nằm ở “nhận như thế nào để sau này không thiệt”. Bởi mua một căn nhà là chuyện vật chất, nhưng dọn vào ở và sống yên ổn trong đó lại là chuyện tinh thần – mà tinh thần dễ bị lung lay nhất khi tiền bạc và quan hệ gia đình lẫn lộn như nồi lẩu chưa kịp nêm.
Trước tiên, hãy hỏi thật lòng mình (và hỏi thẳng luôn cả chồng):
“Tiền này là cho hay là cho mượn? Và nếu là cho – là cho anh, hay cho vợ chồng mình?”
Vì nếu không xác định rõ từ đầu, bạn sẽ rơi vào tình cảnh rất nhiều chị em từng trải:
Sống trong căn nhà mẹ chồng “góp vốn”, nhưng suốt ngày bị nhắc “Tôi bỏ tiền ra mua cái nhà này!”, “Con trai tôi đứng tên!”, “Tôi cho tiền chứ có ai xin đâu!”
=> Khi đó, bạn không chỉ mất cảm giác là người chủ trong chính tổ ấm của mình, mà còn mất luôn tiếng nói, quyền tự do và đôi khi cả lòng tự trọng.
Tiếp theo là câu hỏi: Nhà sẽ đứng tên ai?
Nếu mẹ chồng cho con trai tiền, thì rất có thể sổ hồng sẽ đứng mỗi tên chồng bạn. Nhưng bạn có biết không: theo pháp luật, nếu không chứng minh được phần bạn đóng góp, hoặc mẹ chồng không làm giấy tặng cho rõ ràng, thì căn nhà ấy có thể được xem là tài sản riêng của chồng. Đến một ngày nào đó lỡ không may chuyện tình cảm rẽ ngang, bạn có thể rơi vào tình thế trắng tay, dù đã cùng sống, cùng góp, cùng vun đắp.
Còn nếu mẹ chồng nói “mẹ cho hai đứa”, thì tốt rồi, nhưng vẫn chưa đủ. Bạn vẫn cần một tờ giấy thể hiện rõ đó là quà tặng cho chung vợ chồng, và tốt nhất là có công chứng. Vậy mới đảm bảo: sau này không ai có thể quay lại phủ nhận. Giấy tờ không phải để nghi ngờ nhau, mà để bảo vệ nhau khi tình cảm không còn che chở được hết rủi ro cuộc sống.
Một vấn đề nhạy cảm nữa là chuyện thừa kế. Nếu mẹ chồng mất đột ngột mà không để lại di chúc rõ ràng, phần tiền bà cho mua nhà có thể bị con cháu, họ hàng khác tranh chấp, đặc biệt nếu nhà chưa đứng tên bạn hoặc có tranh cãi về tỉ lệ đóng góp. Nên ngay từ đầu, giấy tặng cho phải thể hiện rõ mục đích: cho ai, cho bao nhiêu, có đòi lại không, có điều kiện gì không? Đó là cách duy nhất để tránh cảnh “bỗng dưng người dưng đòi lại căn nhà”.
Chưa kể, nếu nhận tiền mẹ chồng mà không thỏa thuận rạch ròi, bạn còn phải chuẩn bị tinh thần sống chung với một dạng áp lực tâm lý vô hình: mẹ có thể không đòi ở chung, nhưng lúc nào cũng có thể ghé qua, góp ý, chen vào từng quyết định nhỏ trong nhà, từ màu sơn tường đến chuyện đặt tên con.
Thế nên, nếu hỏi em có nên nhận tiền không, em nói ngay: CÓ!
Vì sao từ chối khi đó là sự hỗ trợ quý giá, là tình cảm gia đình, là cách ba mẹ “truyền vốn” cho con cái? Nhưng hãy nhận bằng trí tuệ, lòng biết ơn tỉnh táo, và một chút “tư duy pháp lý nhẹ nhàng”.
Đừng để vài trăm triệu, vài tỷ bây giờ trở thành trái bom nổ chậm trong quan hệ vợ chồng, mẹ chồng –con dâu sau này.