Từ cà phê “bàn ghế” đến cà phê “đệm chăn”
Chẳng biết ai là người đầu tiên nghĩ ra việc đem cái giường đặt vào quán cà phê, nhưng xin cảm ơn bạn – vì bạn đã hiểu rất rõ tâm hồn của những kẻ vừa nghiện caffeine vừa thiếu ngủ kinh niên. Trước đây, vào quán cà phê, người ta chọn ghế gỗ cho sang, ghế mây cho vintage, ghế sofa để “chill”. Còn giờ? Giường êm, gối mềm, mền thơm, rèm kéo kín. Gần như chỉ thiếu tiếng chuông báo thức và cô lễ tân gọi dậy lúc check-out là thành full combo nhà nghỉ.
Dành cho ai?
Đối tượng khách hàng của cà phê giường nằm vô cùng đa dạng, từ sinh viên buồn ngủ sau tiết triết học đầu giờ sáng, nhân viên văn phòng trốn sếp “ngủ trưa lấy lại năng lượng”, cho tới những cặp đôi cần không gian “riêng tư, nhẹ nhàng và không bị mẹ gọi về ăn cơm”.
Thật ra, ý tưởng này không mới. Ở Nhật, Hàn, hay thậm chí ở sân bay quốc tế, mô hình “nap café”, “sleep pod”, “capsule hotel” đều đã có từ lâu. Nhưng ở Việt Nam, khi văn hóa “nằm nghỉ tí rồi làm tiếp” gặp gỡ với văn hóa “uống cà phê tám chuyện 8 tiếng đồng hồ”, thì mô hình này trở thành đứa con lai kỳ quặc và… hot không tưởng.
Sự riêng tư hay… sự nguy hiểm tiềm ẩn?
Không thể phủ nhận: cà phê giường nằm là thiên đường cho những ai chỉ cần chợp mắt 30 phút, nhưng không muốn thuê nguyên đêm khách sạn. Nhưng cũng chính vì cái sự “nửa vời” này mà nhiều người bắt đầu thắc mắc: liệu có ai đó đang lợi dụng mô hình này để “thỏa mãn” mục đích ngoài cà phê và giấc ngủ?
Một số quán có rèm kéo kín như phòng chụp X-quang, ánh sáng mờ ảo, camera thì “tôn trọng khách hàng”, không quay vào trong. Nếu đi một mình thì ổn, nhưng nếu đi hai mình… mà không phải đồng nghiệp học bài chung, thì ai đảm bảo được chuyện gì? Quản lý quán cũng đâu phải bảo mẫu mà đứng canh từng giường, nhỡ đâu đang làm latte mà có “drama gối chăn” thì biết xử lý làm sao?
Cà phê giường nằm và bài toán quản lý
Có người bảo: “Sao phải làm quá lên thế? Ngủ là nhu cầu chính đáng!” – đúng, không ai cấm ngủ. Nhưng nếu chỉ ngủ thì chẳng cần decor “lãng mạn như honeymoon” làm gì. Cũng giống như bán cháo lòng thì không cần cắm nến và phát nhạc jazz.
Vậy nên, để cà phê giường nằm không biến thành nhà nghỉ trá hình, các quán nên:
- Thiết kế không gian mở vừa đủ riêng tư nhưng không quá “bí ẩn”.
- Giới hạn thời gian sử dụng giường, có báo thức nhắc nhở thì càng tốt.
- Có nhân viên đi qua đi lại… kiểu “đang dọn phòng” nhưng thật ra là “kiểm tra tình hình”.
- Không khuyến khích khách “đi đôi về đôi” vào giờ nghỉ trưa với chiếc túi khả nghi.
Điểm qua giá cả của mô hình này
Tùy mỗi quán có giá khác nhau. Chẳng hạn, một quán cà phê giường nằm trên đường Sư Vạn Hạnh (Q.10) có giá các loại thức uống từ 35.000 – 50.000 đồng/ly. Nếu khách muốn lên "kén" để nằm, sẽ đóng thêm tiền phụ thu 100.000 đồng và có thể nghỉ ngơi trong 4 tiếng đồng hồ.
Quán cà phê giường nằm trên đường Thành Thái (Q.10, TP.HCM) mở 24/24. Theo đó, 2 khách có thể đến để thức đêm "chạy deadline" (hoàn thành nhiệm vụ được giao) với giá dao động từ 269.000 - 369.000 đồng, tùy phòng ở.
Với quán cà phê giường nằm trên đường Nguyễn Gia Trí (Q.Bình Thạnh, TP.HCM), khách chỉ cần chi 269.000 đồng là có thể được thoải mái ở trong 14 tiếng đồng hồ, được tặng thức ăn nhẹ
Cà phê là để tỉnh, đừng để ngủ quên lý trí
Không thể phủ nhận, cà phê giường nằm là sự sáng tạo phù hợp với cuộc sống đô thị bận rộn, nơi con người luôn thiếu ngủ, thiếu không gian nghỉ ngơi. Tuy nhiên, ranh giới giữa nghỉ ngơi văn minh và biến tướng thiếu kiểm soát là vô cùng mong manh.
Mô hình này nếu được quản lý tốt, nó sẽ là một giải pháp tuyệt vời cho dân công sở, sinh viên, tài xế đường dài, những người cần chợp mắt an toàn và hợp pháp. Nhưng nếu “buông lỏng”, thì chẳng mấy mà “cà phê giường nằm” thành tiêu điểm trên các mặt báo với tiêu đề: “Quán cà phê hay nhà nghỉ trá hình?”