Hà Nội sắp có bảng giá đất mới, áp dụng từ năm 2026❗️
Tin vui: chỉ tăng khoảng 2%.
Tin buồn: mức giá cao nhất đã chạm 700 triệu đồng/m².
Một mét vuông thôi, không kèm gạch lát nền, không kèm chỗ đỗ xe, không kèm hơi người phố cổ.
Danh sách “tám kỳ quan đất đai” ấy gồm Bà Triệu, Hàng Khay, Hàng Ngang, Hàng Đào, Đinh Tiên Hoàng, Lý Thường Kiệt, Nhà Thờ, Trần Hưng Đạo.
Những con phố từng in dấu dép của các cụ ta, giờ in thêm dấu chấm phẩy của những hợp đồng thẩm định giá.
Mỗi mét đất giờ ngang một chiếc ô tô sang, còn một căn nhà nhỏ ở khu ấy đủ để bạn “chốt” một biệt thự ở ngoại thành.
Nhưng ai dám bán, vì đời người hiếm khi có cơ hội sở hữu một cái sổ đỏ đắt hơn cả bản thân mình.
Giá đất trung bình khu trung tâm là 255,3 triệu đồng/m². Nghe thì bình thường, nhưng đó là “bình thường theo chuẩn… Hà Nội.”
Còn thấp nhất khoảng 82 triệu/m² ở Đồng Cổ, cũng vẫn đủ khiến người tỉnh khác gọi là “đất thần thánh, ăn vào là no nợ”.
Điều thú vị là mức giá này chỉ tăng nhẹ, nhưng ai ở Hà Nội cũng biết: chuyện đất đai ở đây không đo bằng mét, mà đo bằng… giấc mơ chưa với tới.
700 triệu/m² không chỉ là con số, nó là thứ khiến dân ngoại thành ngừng hỏi bao giờ lên phố,và dân phố cổ thì bắt đầu tự hỏi bao giờ bán nổi nhà này mà vẫn ở được Hà Nội.
Giá đất cao nhất nằm ở những con phố nhiều ký ức nhất.
Mỗi mét vuông là một lát cắt thời gian: tiếng rao bánh khúc, mùi cà phê cũ, và cú phanh gấp giữa lòng phố nhỏ.
Chỉ khác là, năm 2026 này, ký ức ấy chính thức có giá 700 triệu một mét.
Thực tế, bảng giá đất chỉ là công cụ để tính thuế, lệ phí, chứ chẳng ai bán thật theo bảng.
Nhưng nó có sức mạnh kỳ lạ: Cứ mỗi lần công bố, là thêm một lớp người hiểu ra rằng “ở trung tâm là chuyện để kể, chứ không phải để mua".
Nhưng nếu bạn hỏi ai hưởng lợi khi đất Hà Nội chạm 700 triệu/m², câu trả lời có thể khiến bạn bật cười: Không phải người dân đang ở đó, cũng chẳng phải nhà đầu tư. Lợi nhất là… bảng giá đất, vì nó được cập nhật đúng hạn và chưa bao giờ biết thua lỗ.
Nhà nước thì có thêm căn cứ thu thuế, ngân hàng có thêm lý do định giá tài sản cao hơn, và môi giới thì có thêm chất liệu để… kể chuyện “đất phố cổ sắp hết”.
Còn người dân?
Họ vẫn sống trong căn nhà tổ 30m², kê thêm cái giường tầng, mỗi sáng mở cửa là đón ngay tiếng còi xe, món “đặc sản” miễn phí duy nhất giữa trung tâm Thủ đô.
Còn chúng ta?
Vẫn đi bộ qua những con phố ấy mỗi ngày, dẫm lên giấc mơ bạc tỷ mà chẳng ai trả lương cho một bước chân.